
Ôi! cuộc đời tại sao bao ngang trái

Em trao anh tình nồng mà anh đã vội quên

Mỗi sáng thức giấc vẫn thấy chỉ riêng mình ta

Như làn mây, tình yêu thôi giờ đây lững lờ

Một thoáng đôi mắt long lanh sáng ngời

Chàng là ngàn nỗi đau cho nước mắt trào

Vì sao nỡ đành?, lệ rơi giã từ.

Ngày em còn thơ lòng vương mộng mơ

Buổi sáng thức dậy anh bỗng nhớ về em

Nằm nghe sóng vỗ từng lớp xa