Cầu cho mưa đến ướt áo em tôi
Gió về miền xuôi
Anh đưa em cuối nẻo cuối đường
Không biết tự bao giờ mình thương nhau nhiều quá
Sông buồn màu tím hoa lục bình
Thư từ thành đô em gửi đi
Qua miền rừng cao nguyên về anh
Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ.
Anh là trai miệt vườn, nơi đô thành em là gái hiền lương
Đường về thôn em duyên dáng bên ven sông con thuyền xuôi mái
Mẹ ơi con đã già rồi con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ con
Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ