Trả lại cho em mảnh khăn màu hồng đó
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng
Gió bấc về xác xơ những bụi chuối sau nhà
Bàn tay năm ngón em vẫn kiêu sa
Trả lại em yêu chiếc khăn ngày nào
Đầu mùa xuân cùng em đi lễ
Thôi em hãy đi về. Vĩnh biệt kể từ đây!
Đừng nói xa nhau, cho tâm hồn đau khổ.
Rằng xưa có gã từ quan