
Dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội,

Nhớ em nhớ ánh mắt nụ cười Nhớ ngày mình còn chung đôi

Làm sao khiến được lòng phải cố quên

Ngày ra đi, anh mang theo một con tim thật buồn

Về thăm thành phố náo nức mùa xuân ,

Anh nghèo nên chẳng nhẫn kim cương

Chiều rơi cho lòng lạc loài chơi vơi

Em thường hay ước mơ

Nửa đêm nằm nghe cô đơn day dứt xác hồn tôi

Người về như áng mây Một mùa thu đưa lá bay