Hương cau

Sáng tác: Diệp Vàm Cỏ    Ngày đăng: 12/07/2021    Đã xem: 295
Chiều chiều ra đứng nơi ngõ sau Trông hàng cau, gió lay lay màu hoa trắng
 LÝ CHIỀU CHIỀU
Chiều chiều ra đứng nơi ngõ sau
Trông hàng cau, gió lay lay màu hoa trắng
Lắng sâu, lắng sâu hương nồng
Thương nhớ thương quê nhà, mẹ già hắt hiu
Bao nhiêu tháng năm mỏi mòn.

VỌNG CỔ
1. Má ơi má già rồi nên má có niềm lo riêng của má! Đây chút hương cau, đây buồng say trĩu quả, ra ngắm hàng cau mà nghe nhớ thương... nhiều.
Văng vẳng đâu đây con chim vịt kêu chiều.
Thương quê mẹ miệt đồng bưng lũ lụt, tháng chín, tháng mười nước nổi mênh mông (-). Xa cách ngần nầy nên biệt bóng, biệt tăm, có dịp hỏi thăm thì kẻ mất người còn. Bận bịu việc ruộng vườn nên hóa ra lạt lẽo với bà con, đến cả với mẹ già cũng quên hẳn cái điều “sớm thăm, tối viếng”.

2. Hồi đó má đâu muốn gả con xa, nhưng bởi cái duyên tiền định. Bóp bụng mà tiễn con đi chớ cũng chẳng đan tâm mà bắt rể cho... đành.
Chín nhớ mười thương, má chỉ biết trông chừng.
Nói làm sao hết nỗi lo của má, lo thuở con lọt lòng rồi đến lúc con thành nhân (-). Nghe người ta nhắn chuyền con nhỏ nó sắp đến ngày sanh, kẹt cái nổi thằng rể mình nó lại lên đường đi làm cách mạng. Loạn lạc khắp nơi làm sao má đến được, nay thằng út con lớn rồi còn chưa biết mặt ngoại là ai!

NÓI
Rồi đến ba mươi, tháng tư, năm bảy mươi lăm thì chồng con trở lại
Nhà cháy bao lần trơ trụi mấy hàng cau
Má già rồi, vợ chồng con đòi rước má về ở cho vui
Kẹt mồ mã ông bà má cũng không nỡ đành dứt bỏ.

NÓI LỐI
Rồi sớm tối ra vào nhìn hàng cau trước ngõ
Thương đàn chim về làm tổ nuôi con
Cau trổ buồng, bông cau trắng tỏa hương
Con lại nhớ dáng tảo tần của má.

VỌNG CỔ
5. Chiếc áo bà ba nhượm màu sương gió. Năm tháng gieo neo quản vì gian khó, nuôi cả đàn con để ngày lớn khôn thì mỗi đứa một phương... trời.
Với lối xóm bà con, với quê hương làng nước má không hổ thẹn làm người.
Anh hai, anh ba đã là liệt sĩ, dì út nó bây giờ là cô giáo vùng sâu (-). Sau trước cửa nhà không một bóng con dâu, má cứ mừng hụt hoài bởi nghe lời chim khách. Má giận, má thương rồi má thầm khẽ trách: “Con cái gì đâu á, nó cứ khéo lo làm giàu!”.

6. Tội nghiệp thằng út nhà nầy cứ theo hỏi con: “Đường nào về quê ngoại?” Má ơi, thế nào rồi vợ chồng tụi con cũng dắt nó về thăm. Làng xóm mình giờ đâu còn cảnh tối tăm, đồng hoang dại đã trở thành đồng lúa. Quê hương ơi, tình đời chan chứa, bàn tay bao người đã chung sức dựng xây. Con đã từng gắn bó nơi đây, nơi cắt rún chôn nhau, nơi của cội nguồn (-).
Ơi những chiếc xuồng, ơi những dòng kinh, mùa nước nổi bông tràm rụng trắng.
Gió đùa thoang thoảng hương cau,
Nhìn về quê mẹ dạt dào lòng con./.