
Đêm nay thu về lòng bỗng vui hơn lúc nào

Từng hạt mưa nhẹ như tiếng đàn

Một mình anh ngồi ôm nỗi cô đơn

Chiều về im vắng mây trắng bay, mây trắng bay trên làn tóc diễm huyền

Còn hai con mắt khóc người một con.

Phố xưa vuốt mặt về giữa mưa chiều

Đêm ta nằm bóng tối che ngang

Phố núi cao phố núi đầy sương

Trên đời người trổ nhánh hoang vu

Ô kìa ai như Cô Thắm