
Em khóc tơ duyên bẽ bàng nằm ôm sầu nhớ mênh mang

Ta đã mê say điệu nhạc buồn.

Bài Tango cô đơn nơi gác khuya vàng ánh đèn.

Từ ngày có em về,

Em bảo : "Anh đi đi" Sao anh không đứng lại ?

Tôi muốn tìm một tình yêu lý tưởng

Em ngước nhìn trời xanh xanh thẳm

Mười năm rút lại trong một giây

Lời em nói vẫn như văng vẳng đâu đây

Ngày nào ta còn có nhau