Thư gửi miền Trung

Sáng tác: Lâm Viên    Ngày đăng: 15/07/2021    Đã xem: 348
Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm. Mỗi bận nhớ nhà em lặng nhìn ra
Nói lối:

Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm.
Mỗi bận nhớ nhà em lặng nhìn ra.
Nghe tiếng còi tàu chuyển bánh rời ga.
Đường ray nhỏ sao xa xôi vô tận.

Vọng cổ
1. Cắn bút suy tư bên trang giấy trắng, ánh đèn đường đêm nay sao trĩu nặng vàng võ ưu tư hắt qua song vắng u ... buồn. Biết viết gì đây cho cạn một nổi lòng. Từ lúc em đi Sài Gòn chợt mưa chợt nắng phố vẫn đông người sao phố vắng người ơi(-).
Đường Nguyễn Du vẫn có lá me rơi nhưng còn đâu bờ vai nhỏ dịu dàng. Và mái tóc đón chờ những chiết lá lang thang , theo gió chiều nhẹ nhàng hôn lên tóc......
 

2. Em còn nhớ tiếng rao mỳ lốc cốc, mỗi lúc đêm khuya dọc xóm đường rày. Nhớ ánh đèn đêm vàng vọt nơi này. Nơi mỗi bận đi ngang con tàu lướt vội mang theo cả niềm mong đợi nhớ thương(-) sách vở lên đường xa cách quê hương, miền Trung xa xôi vấn vương trong đôi mắt. Tin bão miền Trung làm lòng em quặn thắt như tiếng rít bánh tàu ngoạm chặt đường ray.....


Phụng hoàng

1. Rồi cũng có một con tàu mang em về lại với miền...Trung.
Đất Quảng xa xôi chưa mưa đã nắng(-)
2. Để lại Sài Gòn những đêm dài trống vắng.
Anh biết nói với ai rằng(-) anh cũng nhớ miền Trung(-)
3. Nhớ biển Hội An,(-) 
Hồn còn lâng lâng theo men rượu Hồng Đào(-)
4. Chưa nhấp đã say, càng say càng tỉnh.
Thương vôi chợ Quán, chợ Cầu(-) xa cau Đông Phú xa trầu Việt An


Vọng cổ

5. Thành phố vào đêm mưa hè nhẹ rơi lất phất, từng hạt mưa rơi thành dòng tất bật tuôn chảy đi đâu mà vắng bặt tin...về. Anh không thể quên em giữa cuộc sống bộn bề. Em lại bỏ quên anh giữa mênh mông khung trời đại học hay bỏ quên mình giữa dòng đời tất bật ngược xuôi(-). Chiều Sài Gòn thương lắm dáng em tôi chốn xa xôi ngọn gió lào hiu hắt. Nắng miền Trung cho buồn vương ánh mắt,ước mộng đơn sơ lịm tắt lâu rồi(-).


6. Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng, thương nhau một thuở thời đừng quên nhau. Mua vôi chợ Quán chợ Cầu, mua cau Đông Phú lựa trầu Việt An. Câu hát ngày xưa mỗi bận nhớ miền Trung, ngồi cạnh người thương em thường hát khẽ. Có nhớ không em sao không cùng anh san sẻ, lại ôm trọn niềm riêng cho khổ cả hai lòng