
Yêu nhau cởi áo ối à trao nhau

Còn nhớ không em những ngày thơ chân đất lưng trần

Lòng em đang muốn cố quên anh đi trong đời

Trời đã khuya rồi đây, trăng chênh chếch xuyên ánh qua mành.

Bông mai vàng thuở nàng còn trẻ

Ngộ kỳ thời con kiến mới leo dây

Giữa Mạc Tư Khoa ...tôi nghe câu hò Nghệ Tĩnh.....

Anh ơi khoan vội (mà) bực mình,

Có ai biết chăng chuyện tình cờ

Em vốn mang thân con gái nhà nghèo