
Một người con gái đứng nghiêng nghiêng vành nón lá

Cho em một ngày, một ngày thôi Một ngày không khắc khoải chờ đợi

Cứ mỗi sáng thức dậy, bên cạnh anh luôn có một vòng tay

Em về đó biển xanh đất rộng nên phù sa đổ chín cửa sông

Trên đường về nhớ đầy Chiều chậm đưa chân ngày

Chiều về thăm quê hương, sau nhiều năm gió sương sống lại giây phút buồn.

Anh về thăm quê mưa sa giông chiều nuớc lũ Bầu trời âm u xuồng ba lá chẳng nơi neo

Một chiều nào bơ vơ bên cát Nhìn em đang ngây ngơ xõa tóc hững hờ

Chiều hôm ấy em nói với anh Rằng mình không nên gặp nhau nữa người ơi

Chiều ấy ta như hai đứa trẻ Anh dắt tay em chạy dưới mưa