
Phải chi em đừng có chồng và anh còn đơn côi

Tưởng rằng đã quên. Cuộc tình sẽ yên

Tiếng mưa rơi nhẹ rơi, thấm đôi vai ướt lạnh

Tưởng người chết đi, Nhưng không anh lại về.

Một chiều êm tay đan tay dìu nhau trên lối

Anh hỡi anh khi trời mưa lất phất trên phố

Trời còn làm mưa Mưa rơi mênh mang

Từng cơn đau buốt nhói Ba năm rồi cô đơn tiếp nối

Đêm nguyên sơ khi tôi chào đời

Rồi từ giọng hát em chợt vút cao vút cao một trời một trời