Tuyết Lạnh (Tân Cổ)
Ngày đăng: 15/07/2021 Đã xem: 549
Tại anh đó nên duyên mình dở dang Em nào mộng mơ quyền quý cao sang
Tại anh đó nên duyên mình dở dang
Em nào mộng mơ quyền quý cao sang
Một căn nhà nhỏ đôi trái tim vàng
Một giàn thiên lý giăng ngang
Đường tình hai đứa thênh thang.
Tại em đó nên duyên mình lẻ loi
Ai ngờ rằng đâu tình đã chia phôi
Tại em không hiểu, hay bởi do Trời
Trời đày hai đứa hai nơi
Để rồi nay thấy buồn cả đôi.
[Vọng cổ:]
Anh không mơ ước cao sang em chẳng mộng mơ quyền quý, sao ai khiến xui chi cho hồ tan keo rã, cho vắng cho xa đôi người đôi ngã ôm ấp niềm riêng thương nhớ khôn cùng
Em như bóng chim tâm cá mịt mùng
Nên hoa không nở mùa xuân không hẹn đến, cho cuộc đời vằng vặc một mùa đông
Không có em đất trời như băng giá, gió sớm chưa về mà lòng lạnh cô đơn
Thân ở phương này sầu gởi muôn phương, hỡi cố nhân ơi, nơi trời xa có thấu.
Anh với em đâu có ai hững hờ vong phụ, đôi ngả chia ly là số mạng do trời
Trời đã không thương nên đau khổ trọn đời
Nếu khi xưa mình xem nhau như xa lạ, đừng để lòng rung động lúc vừa quen
Cứ xem như nước đôi dòng lạ gặp gỡ nhau rồi sẽ cách xa
Thì dù anh đó em đây, đâu gieo cay đắng, đoạ đày cho nhau.
Khi xưa anh không nói nên đâu ngờ
Để rồi anh trách em hững hờ
Để giờ anh trách em ơ thờ
Xa người thương đành phụ bạc lời yêu đương
Cho tình duyên tan tác, cho đôi đường chia phôi.
Giờ xa cách nhau anh hiểu vì đâu
Anh đừng giận em, đừng trách chi nhau
Thì thôi kỷ niệm mình khắc trong lòng
Tình đầu nay đã không mong
Cầm bằng ôm tuyết lạnh mùa Đông.
[Vọng cổ:]
Em bảo rằng giờ phải xa nhau vì ngày xưa tôi yêu mà không nói, em ơi đã phụ phàng nhau còn tìm chi lời giả dối, cho thêm đắng cay cho dài đau khổ em hãy đi đi, đừng nhìn lại nữa để một mình tôi tiếc nuối mộng không tròn
Hãy để mình tôi giữ kỷ niệm buồn
Ôm ấp nâng niu như bảo vật làm hành trang buồn mang nặng đến chung thân
Em đi phương ấy đầy hoa bướm, rực rỡ mùa xuân nâng bước em, ở đây mây trắng xây thành, mùa đông tuyết lạnh vây quanh một đời.
Không được gần nhau cũng đừng thốt lời cay đắng, dang dở cuộc tình chưa biết rằng ai khổ hơn ai
Nỗi u hoài đè nặng đôi vai, em đã khóc những ngày dài đơn lẻ
Thôi đừng trách hờn nhau chi nữa
Hãy giữ cho tròn những kỷ niệm đẹp ngày xưa, hãy giữ ước mơ gìn tròn mộng đẹp, dù đã xa xôi đôi ngã đôi đường.