Vườn Tiêu Quê Mẹ (Tân Cổ)

Ngày đăng: 15/07/2021    Đã xem: 883
Ầu... ơ... con chim đa đa đậu nhánh đa đa Chồng gần sao con không lấy, đi lấy chồng xa.
Ầu... ơ... con chim đa đa đậu nhánh đa đa
Chồng gần sao con không lấy, đi lấy chồng xa.
Mai kia cha yếu mẹ già. Chén cơm đôi đũa ờ...
Ầu ơ... chén cơm đôi đũa chung trà ai dâng...

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG

Từng chiều buồn rưng rưng, trăng hắc hiu bên vườn tiêu xanh
Vườn tiêu thuở xưa mẹ trồng, sao quên được những mùa tiêu chín.
Mẹ thường ngồi ưu tư, để lắng nghe trong lòng giọt thương.
Qua cầu ngày xuân xanh, ánh mắt sầu thêm niềm nhớ mong.

Ngày nào nhìn cha đi, nắng ngã bên đồi, tiêu chín hương nồng.
Rộ ngời vườn tiêu, vắng bóng cha, chờ mong, chờ mong.
Nhưng bóng người, đi chẳng về, đôi mắt mẹ, sâu nỗi buồn.....
Xưa ẵm con thơ đứng chờ chồng, vườn tiêu ánh bóng trưa nay nhìn con đi.

Tiễn con theo chồng bóng già cô đơn, đưa con theo chồng cay xé vườn tiêu xanh... ơ... ớ ... ơ ... ờ ...ơ...

VỌNG CỔ
1/ Mẹ ơi con đã về đây giữa vườn tiêu bắc đẩu.
Mà nghe từng hạt tiêu cay rơi vào nỗi nhớ, từng hạt tiêu cay rơi trong đôi mắt lưng tròng.....
Tiếng ầu ơ xưa theo gió thì thầm.....

Con chịm đa đa đậu nhánh đa đa, chồng gần sao con không lấy đi lấy chồng xa.
Lấy chồng xa là con xa mẹ, xa đảo hiền hòa xa cả vườn tiêu.
Để chiều nay về đứng giữa lòng quê, mà nghe từng hạt tiêu se tròn nỗi nhớ

2/ Căng nọc tiêu cay một gian nhà nhỏ, cuộc đời mẹ tôi sáng tỏa mấy thăng trầm.....
Con vừa lên ba mẹ lặng lẽ tiễn chồng.....
Buổi cơm chia tay mẹ không dấu được dòng nước mắt, nhưng sợ cha buồn mẹ nói tại tiêu cay.

Rồi cha về chỉ bằng một cái tin, thêm lần nữa mẹ dấu lòng mình vào hạt tiêu nhỏ. Vườn cũ còn xanh tranh dãy tiêu say hạt, mà lòng mẹ đành tắt lịm nỗi chờ mong

NGÂM TAO ĐÀN

Cay ở đầu môi, hay giữa tim...
Giờ đây biết bóng mẹ đâu tìm...
Nọc tiêu chung thủy dây tiêu mướt
Se hạt tình chung, hạt nhớ nhung...

CÂU 5 : Mẹ ơi, con chim đa đa đậu nhánh đa đa, chồng gần sao con không lấy đi lấy chồng xa để vườn tiêu xưa mẹ mỏi mắt đợi con... về. (-)(-)
Mai kia cha yếu mẹ già. Mai kia - đâu phải điều bất chợt, mà dạo nào con không chịu hiểu lời ru. (SL)
Để chiều nay về giữa vườn tiêu, con mới thấm thía cái cay xưa mẹ nói. Ơi, những lời ru bị lãng quên theo năm tháng, nay sống giữa lòng con se từng hạt cay nồng.

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG (4 câu cuối) :
Xưa ẳm con thơ đứng chờ chồng
Vườn tiêu ấm bóng xưa. Nay nhìn con đi
Tiễn con theo chồng nén lòng ưu tư
Bóng con xa rồi cay xé vườn tiêu xanh.

CÂU 6 : Vườn tiêu xanh long lanh từng giọt nước, Bắc Đảo chiều mưa cho lạnh bước chân về. (SL)
Hạt tiêu nào làm ướt mắt mẹ xưa. Nay cay rát trong đôi mắt trẻ. Trời mưa ướt hạt tiêu già. Sao con đành lòng đi lấy chồng xa.