Xuân Về Nhớ Mẹ (Vọng Cổ)

Ngày đăng: 15/07/2021    Đã xem: 860
Mẹ già như chuối chín cây. Gió lay mẹ rụng, con mồ côi một mình.
NÓI LỐI
Mẹ già như chuối chín cây.
Gió lay mẹ rụng, con mồ côi một mình.
Xa quê như lá lìa cành.
Bao mùa xuân đến nhớ mẹ hiền bấy nhiêu.

PHỤNG HOÀNG
Má ơi! Giờ này nơi chốn xa xăm.
Má có còn ra tựa cửa.
Ðợi chờ đứa con xa xứ.
Nước mắt tuôn dòng,
khói lam buồn trong lúc hoàng hôn.
Từ buổi con đi, mấy bận xuân sang,
mà con không về được bao giờ.
Bao nỗi nhớ thương về nơi chốn cũ.
Mẹ yếu em khờ, mái tranh nghèo thiếu trước hụt sau.
Thương biết bao nhiêu, vách lá thân yêu,
che chở cho con từ lúc lọt lòng.
Má đã cho con tất cả thâm tình.
Sông nước bao la, ôi ngọt ngào như dòng sữa mẹ.
Cây ổi hàng đào, còn như in hình bóng thơ ngây.
Nhà đất đơn sơ, không che nổi những cơn gió lạnh.
Má rét từng đêm mỗi độ xuân về.
Giờ con ấm êm, má ơi thương má vô cùng.

VỌNG CỔ (CÂU 1)
Giữa đêm xuân con bùi ngùi nhớ về chốn cũ.
Nhớ thuở còn thơ má thường ngồi vá áo, đèn dầu hôi leo lét giữa canh... trường.

Nghe ngoài hiên gió xào xạc sau vườn.
Ôi bước chân của người đi không trở lại,
để mấy chục năm dài má tần tảo nuôi con.
Cả cuộc đời mưa nắng gian lao,
má thức khuya dậy sớm giải dầu trong sương gió.
Ðem mồ hôi đổi lấy chén cơm,
dạy dỗ đàn con trong cảnh đời cô lẻ.

NÓI LỐI
Bốn con ngồi bốn góc giường,
mẹ ơi mẹ hỡi mẹ thương con nào?
Mẹ thương con út mẹ thay.
Thương thì thương vậy chớ chẳng tày trưởng nam.

VỌNG CỔ (CÂU 2)
Con đã phải xa lìa cùng lớp học,
phụ lo chén cơm manh áo với mẹ hiền.

Ôi buồn làm sao gia cảnh nghèo nàn.
Quần áo trên người đã vá chằng vá đụp,
cơm chẳng đặng no lòng tội nghiệp các em thơ.
Mỗi dịp xuân về thấy nhà cửa xác xơ,
không khói không nhang trên bàn thờ lạnh giá.
Con đã phải lao vào sương gió,
sinh kế gia đình đè nặng oằn vai.

NÓI LỐI
Ðêm ấy sương giăng lạnh tư bề.
Giã từ đất mẹ, trẻ ra đi.
Sông nước mênh mang sầu hiu hắt.
Chốn cũ từ đây biệt xa mù.

VỌNG CỔ (CÂU 5)
Ðã hơn hai mươi năm con sống đời viễn xứ.
Thương mẹ nhớ em đêm từng đêm trăn trở, nhìn lại mái đầu xanh nay đã điểm sương... rồi.

Mẹ của tôi đã gần đất xa trời.
Thế mà con chưa hề đáp đền ơn dưỡng dục,
ly nước chung trà dâng lên người lúc chiều hôm.
Ai lo má lúc ốm đau,
cận kề thang thuốc ra vào đỡ nâng?
Xuân về mắt mẹ rưng rưng,
Cây mai trước ngõ cũng không hoa vàng.

VỌNG CỔ (CÂU 6)
Tiếng pháo giao thừa đã nổ vang,
má ơi nước mắt chảy đôi hàng.
Cách biệt muôn trùng xa xôi quá,
thương má mà lòng con nát tan.
Ở nơi đây phồn hoa đô hội,
nhưng lòng con vẫn thiếu hình dáng mẹ thân yêu.
Con mong sao trường cữu đến với mẹ hiền,
cho người sống muôn đời cùng con trẻ.
Cho hoa mai nở vàng tươi trước ngõ,
cho bàn thờ gia tiên nhang khói toả thơm nồng.
Cho Xuân được nói tiếng lòng,
cho con với mẹ quây quần bên nhau.
Ðêm thâu nước mắt tuôn trào
Xa nhau biết đến khi nào má ơi./.