Chiều kia lũ chim buồn không ca chim hỡi xót thương ai.
Tôi kể người nghe đời Lan và Điệp một chuyện tình cay đắng.
Mỗi con người sinh ra đều có một cái tên Như mỗi góc quê hương đều có riêng dòng lịch sử.
Sương xuống giăng mờ, sông Lô trôi Dòng sông vẫn chảy, chảy trong tôi!
Cuối chân trời (xàng ) có vì sao rụng Sương lạnh rồi, phố dài lắng lặng
Trên đường tuần tra, giữ yên đất trời biển đảo quê nhà Qua đảo Sơn Ca, về Nam Yết, tới đảo Phan Vinh.
Trang thư này con viết giữa sân bay Ngày cất bước lên đường du học
Chim chiều con chim chiều lượn bay biển lam xanh tiếng sóng xô mạn thuyền
Em là bông súng đồng quê đâu dám sánh cùng các loài hoa vương giả
Anh nói tiếng thương tôi từ những ngàу đầu nhập ngũ. Tưởng anh nói đùa, có vậу rồi thôi.