
Nam: Chiều ấy đi bên tôi em nói: “Mình đang đi trên biển cạn quê mình”.
Nữ: Em bỗng ngước nhìn mênh mông ruộng muối. Biển cạn mênh mông mình vẫn bên mình.

Nghe tin Bác ôi rụng rời sông núi Tổ Quốc ơi, chúng con mất vị cha già rồi

Nàng ở Tây Hồ bán chiếu gon Chẳng hay chiếu ấy hết hay còn

Phật pháp lưu truyền đã từ lâu An cư kiết hạ vẹn sòng nâu.

Em mến anh qua lời ca anh viết, Vọng cổ hiền hòa thắm thiết yêu thương.

Tôi... đứng đây, mà mơ đến một ngày về quê

Ở bên này mình thương mình nhớ
Ngó bên rào ai vẫn làm ngơ

Trong tình huống này mà tiểu thơ còn gọi tôi là công tử sao tôi nghe nó chua chát

Bông lan cánh trắng nhụy vàng

Cái chợ có hồi nào và bao nhiêu tuổi