Nữ: Nghe gió đồng bềnh bồng thênh thênh Len đất giồng là mầm đậu lên
Nhuận điền : Giờ đã là Trạng nguyên mà vẫn còn uống được rượu quán nghèo ngày xưa ?
Oi tiếng cười vỡ rụng cả không gian thay cho vạn lời đưa tiễn , xin cạn chén rượu hàn vi cho ngất ngây say mà mơ ước chuyện tương
Xin trả cho anh lời nói yêu đầu. Cùng màu thư xanh anh viết cho em
Bởi tôi lỡ dại yêu lầm người ta Nên khổ đời tôi vì ai gian dối.
NAM: Tôi sẽ tìm em ở Bạc Liêu Để nghe âm điệu của thương yêu
Mẹ già như chuối chín cây. Gió lay mẹ rụng, con mồ côi một mình.
Nam: Con biết bây giờ Mẹ chờ tin Con, Khi thấy Mai Đào nở vàng trên nương.
Bao mùa Xuân, xa cách quê nhà. Mỗi lần Xuân đến, như thêm buồn.
Xuân...năm nay, con vẫn chưa về thăm quê Ôi cái lạnh tái tê, nơi xứ lạ quê người